CáC HIệN TượNG TâM LINH THườNG GặP?

Các hiện tượng tâm linh thường gặp?

Các hiện tượng tâm linh thường gặp?

Blog Article

Khái niệm “tâm linh” được tạo thành bởi các thuật ngữ “tâm” và “linh”. Thuật ngữ tâm được hiểu là “mặt tình cảm, ý chí của con người”2 tức là nói về vật chất sống chưa thật ở “bên trong thế giới” - tri thức chưa khoa học; thuật ngữ linh được hiểu là “hồn người chết”3 tức là nói về tinh thần sống không thật ở “bên ngoài thế giới”4 - tri thức không khoa học.

Thuật ngữ tâm và linh có mối liên hệ chặt chẽ với nhau, tạo thành danh từ “tâm linh” - khái niệm nói về ý thức sống thật tồn tại ở giữa bên ngoài, bên trong thế giới - tri thức khoa học. Vật chất sống chưa thật biểu hiện bản chất sự sống chưa thật của các nhóm trong cộng đồng người; tinh thần sống không thật biểu Helloện tính chất sức sống không thật (cái chết) của các cá nhân trong nhóm; còn ý thức sống thật biểu Helloện thực chất cuộc sống chân thật của các cá nhân, nhóm, cộng đồng, dân tộc trong quốc gia, xã hội loài người.

Theo đó, tâm linh được nhìn nhận là cuộc sống chân thật của các cá nhân, nhóm, cộng đồng, dân tộc trong quốc gia, xã hội loài người. Trong cộng đồng, dân tộc, quốc gia, tồn tại “tâm linh của những người đang sống”; đồng thời, tồn tại cả “tâm linh những người đã khuất”five. Tâm linh của người đã khuất (đã chết, đã mất) là nói về cuộc sống chân thật của người đó khi còn sống.
Khái niệm “tâm linh” biểu hiện sự đồng thuận, đoàn kết, cùng nhau sống chân thật, hạnh phúc của tất cả mỗi người dân Việt Nam. Tuy nhiên, hiện nay khái niệm “tâm linh” không được nhận thức đúng sự thật; từ đó đã tác động tiêu cực đến tinh thần đoàn kết giữa các cá nhân, nhóm, cộng đồng, dân tộc trong quốc gia. Trong Từ điển Tiếng Việt, “tâm linh” chỉ được nhìn nhận là khái niệm biểu Helloện của “tâm hồn, tinh thần” hay “khả năng biết trước một biến cố nào đó sẽ xảy ra đối với mình, theo quan niệm duy tâm”nine, chứ không nhìn nhận cụ thể là sống chân thật của các cá nhân, nhóm, cộng đồng, dân tộc trong quốc gia.

Nhận thức không đúng sự thật về khái niệm “tâm linh” làm cho công dân nói chung, đội ngũ cán bộ (đại biểu dân cử, công chức, viên chức, thẩm phán, kiểm sát viên), người lãnh đạo, nghiên cứu nói riêng không nhận thức rõ mối liên hệ giữa “sự không sống” (không đúng thật sự) ở bên ngoài thế giới, “sự chưa sống” (chưa đúng sự thật) ở bên trong thế giới, và “sự sống” (đúng thật) tồn tại ở giữa bên ngoài, bên trong thế giới. Tức là, nhiều người không phân biệt được đâu là “sai” (sự không sống, không đoàn kết), đâu là “chưa đúng” (sự chưa sống, chưa đoàn kết), đâu là “đúng” (sự sống, đoàn kết) tồn tại ở giữa. Đây là nguyên nhân làm cho nhiều người không hiểu rõ thực chất các khái niệm sự thật, sự sống, hạnh phúc, đoàn kết, số phận (số mệnh), Tết dương lịch, Tết cổ truyền; không hiểu được thế nào là vật chất, tinh thần, ý thức, Chúa, Phật, thần linh...
Nói “nhân vị” tức là chìu theo một danh từ của thời đại. Ðáng lẽ ra, phải nói “vấn đề địa vị con người” trong đạo Phật.

Bởi vì, “nhân vị” là gì? Chúng tôi tưởng không cần định nghĩa một cách rắc rối lôi thôi; cứ theo cái Helloểu của đa số hiện thời thì nhân vị tức là “con người”, hoặc đầy đủ hơn nữa thì là “phẩm vị của con người”, hay là “địa vị của con người”.

Ai cũng công nhận rằng trong các loài sinh vật trên mặt trái đất, con người là một sinh vật tương đối hoàn hảo hơn cả về phương diện tổ chức cơ thể cũng như về phương diện khả năng tinh thần.

Sinh hoạt tâm linh của con người phong phú hơn mọi vật. Khả năng ý thức, khả năng tự chủ và khả năng phán đoán của con người đã nâng con người cao hơn mọi vật, và vì thế, con người có một phẩm vị đặt biệt, một địa vị độc tôn. Con người có nhiều điều kiện hơn hết để tiến hoá, tự do tiến hóa, tự do phát triển đến tận cùng những khả năng tốt đẹp của chính mình. Nếu con người thiếu những điều kiện ấy thì con người không còn là con người nữa, mà con người sẽ chẳng hơn gì mọi loài khác. Vì thế, nếu con người bị cản trở trên bước đường tiến hóa, nếu con người bị tước mất quyền tự do phán đoán, tự do bóng dè suy tưởng, tự do quyết trạch, tóm lại, bị tước mất quyền tự do tiến hóa, tức là nhân vị của con người bị khinh thị, chà đạp, vì con người bây giờ chẳng còn có gì để mà tự bảo rằng mình là “tối linh ư vạn vật” nữa.

Vậy, vấn đề nhân vị chẳng qua chỉ là vấn đề địa vị của con người, vấn đề tự do. Về vấn đề nầy, đạo Phật quan niệm như thế nào?
Tâm linh đang có sự trở lại thú vị trong những năm gần đây, hoặc có lẽ dần đi vào nền khoa học chính thống, với sự xuất hiện của một thế hệ mới gồm các vị thầy trẻ tuổi và “những người đam mê tìm Helloểu tâm linh” (spirit junkies), đưa tâm linh trở thành chủ đề của thời đại. Nhiều bài học được rút ra từ truyền thống tôn giáo, triết lý yoga và thiền bóng dè định, cũng như ý tưởng về một ý thức rộng lớn hơn, vĩ đại và phổ quát hơn bao trùm trên tất cả. Tư tưởng trung tâm của một số truyền thống trong suốt nhiều thiên niên kỷ là ý tưởng “buông”, không kiểm soát, phó thác và trao gửi ý niệm của mình cho một quyền năng, sức mạnh huyền bí nào đó, bất kể điều đó có thể là gì. Nói cách khác, người ta thường sử dụng cụm từ “within the move”, có thể dịch là "ở trong dòng chảy", hay “nương theo dòng chảy”.

Điều thú vị ở khái niệm là nó không thực sự nói về chủ đề tâm linh một cách chính diện, cụ thể, mà thay vào đó, nhiều người nói rằng, ở những thời điểm với những điều kiện thích hợp, họ có cảm giác giống như mình đang ở trong dòng chảy, như thể có một cái gì đó lớn hơn xâm chiếm và dẫn dắt, và họ chỉ đơn giản là để nó xảy ra. Những nhà văn, nghệ sĩ, nhạc sĩ, nhà thiết kế, vận động viên và nhiều người khác cho biết họ đã trải qua trạng thái dòng chảy này, hoặc ở trong một trạng thái “đỉnh cao” mà khả năng của họ được bộc lộ hết mức có thể.

Theo Trường Cao Đẳng dành cho Bác Sĩ Tâm Thần (Rcpsych) (2015), chúng ta không có một định nghĩa nhất định nào về tâm linh nhưng nhìn chung, tâm linh là một thứ mà tất cả chúng ta đều có thể trải nghiệm, giúp ta tìm thấy được ý nghĩa của cuộc sống và trong những việc ta trân trọng, có thể mang đến sự hy vọng và chữa lành khi ta gặp phải những mất mát, và khuyến khích ta tìm kiếm những mối quan hệ tốt nhất, tích cực nhất với chính bản thân ta, với người khác và vạn vật xung quanh.
Nhắc đến tâm linh, ta cũng không thể không nói đến tôn giáo. Khi được so sánh với tôn giáo, ta có thể xem tâm linh như một hình tròn còn tôn giáo là hình vuông (Greenstein, 2016).
Tôn giáo là một hệ thống niềm tin được xây dựng dựa trên một cộng đồng, trong khi tâm linh là thứ nằm trong chính mỗi cá nhân và trong những gì mà cá nhân đó tin tưởng. Bên trong tôn giáo chúng ta sẽ có tâm linh, nhưng nếu chúng ta có tâm linh, điều này không có nghĩa là chúng ta thuộc về một tôn giáo.

Report this page